Tiếng chương trình thực tế to hơn tiếng mở cửa, khi tôi phát hiện chồng hợp pháp của mình về nhà thì cậu ta đã đặt túi đồ màu trắng lên bàn ăn, còn bản thân đi vào trong thay quần áo. Tôi hơi nhổm người, phát hiện đó là hãng bánh kem tôi thường ăn, mùi thơm đặc trưng xộc vào mũi khiến tôi phải nhấc mình khỏi sô-pha dài, giảm âm lượng TV, lê chân đến cạnh bàn ăn ngồi chờ.
Jung Jihoon chuyển từ âu phục là lượt sang đồ bộ màu xanh nhạt, ở gáy vẫn còn ướt hơi nước, chậm chạp ngồi xuống ghế đối diện tôi, đưa một ánh nhìn phán xét. "Cơm hôm nay giống hôm qua thế?", tôi gật đầu, đáp rằng vì mình thấy ngon nên nói giúp việc nấu lại thêm một lần.
Người đối diện không trả lời, lặng lẽ ngồi ăn, cũng không nói gì về túi bánh ngọt để ở góc bàn. Tôi chống cằm nhìn cậu ta, sắc mặt không nóng không lạnh, hỏi những câu lịch sự như hôm nay có mệt không, có chuyện gì vui không. Jihoon vừa kể vừa nhai, bộ dạng khác hẳn với lúc tôi nhìn thấy cậu ta ở công ty; tông giọng cao hơn, lông mày nhướn cao hơn, khóe miệng cong hơn.
Việc cậu ta không nói gì với món bánh kem mang về khiến tôi hơi bực, không hỏi chuyện nữa mà về ghế dài nằm xem tiếp chương trình thực tế. Người dẫn trò chơi hóm hỉnh đến mức tôi nghĩ cơn giận của mình đã bay biến đi đâu. Trời lạnh, cổ họng tôi hơi đau, đâm ra lười cãi nhau, lười gây chuyện. Hình như việc có thêm một người trong không gian khiến mọi thứ ấm áp hơn, tôi mơ màng, ngủ gật trong lúc trò chơi trong chương trình chưa kết thúc.
Vẻ giận dỗi của tôi có lẽ đã khiến Jihoon để ý. Cậu dọn bếp, đặt bánh lên đĩa, để lên bàn trà ở phòng khách rồi lay tôi dậy. Cậu ta cũng tự tiện lấy điều khiển đổi thành một chương trình khác mà tôi đã xem một lần cùng cậu rồi, không nói không rằng, xem rất tập trung. Đĩa bánh kem vẫn trơ trọi ở đó. Nếu như Jihoon không nói gì thì tôi cũng chẳng dám động vào. Cậu nhìn tôi, rồi lại nhìn đĩa bánh kem, bật cười không ra tiếng, nâng lên trước tầm mắt tôi, nói.
"Ăn đi, tôi mua cho anh."
Dù tôi rất thích, nhưng vẻ mặt của cậu ta khiến tôi khó chịu, ngoảnh đầu đi, nói: "Không thích." Jihoon hình như đã quen với thái độ đỏng đảnh của tôi, kiên định giữ đĩa bánh trên không trung, hỏi lại.
"Vậy tôi đút cho anh nhé?"
"Ai cần?"
'Thế thì tôi đành ăn chúng vậy."
Tôi hơi trừng mắt nhìn cậu ta, tiếng cười bây giờ của Jung Jihoon rõ thành tiếng: "Được rồi, há mồm ra nào."
Miễn cưỡng lắm tôi mới nghe lời. Cốt bánh mềm và vị kem man mát tan trên đầu lưỡi, khiến tôi thỏa mãn, lông mày cũng tự động giãn ra. Từng thìa một rất từ từ, cậu ta vừa xem chương trình vừa đút tôi ăn, như thể đang chăm một đứa trẻ con, điều này lại khiến tôi có những bực dọc không tên.
"Tập này tuần trước xem rồi."
"Mải hôn nên không nhớ nội dung." Jihoon đáp gọn. Còn tôi cảm giác vành tai của mình đang rất đỏ. Bánh kem đã hết nhưng tôi vẫn còn muốn ăn thêm. Người bên cạnh như hiểu rõ tôi đang nghĩ gì, nói tiếp.
"Mai mua nữa nhé?"
"Không cần đâu. Dạo này tôi phải giảm cân."
"Béo chỗ nào mà phải giảm?"
"Nhiều." Tôi ghét phải giải thích với cậu ta, chỉ nói một chữ rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Jihoon chỉ đứng dậy cất đồ, nói vọng từ bếp rằng cậu sẽ ở trong phòng làm việc một lúc, nếu như tôi mệt thì hãy ngủ trước.
Nếu như tôi muốn ngủ trước thì đã ngủ từ lâu rồi, chẳng phải canh thời gian cậu ta về để hâm nóng đồ ăn, cũng chẳng phải chờ cậu ta ra ngồi xem TV cùng mình. Mối quan tâm của Jihoon đặt lên tôi được một lúc lại chuyển sang thứ khác, khiến cơn giận khi nãy của tôi trở nên nặng nề hơn. Tôi quyết ngồi ở ngoài xem phim cả đêm, không thèm vào trong ngủ với cậu ta nữa.
Jihoon đã tắt bớt đèn từ khi nãy. Ánh đèn vàng cộng thêm việc cậu ta tăng nhiệt độ máy sưởi khiến tôi buồn ngủ, nhưng vẫn cố trừng mắt để xem tiếp nội dung phim. Thi thoảng tôi lại ngoái đầu nhìn vào phòng làm việc, thấy nó vẫn sáng đèn, khó chịu xem tiếp đoạn phim tình cảm sến rện của nữ chính và nam chính. Tôi thậm chí còn không nhớ vì sao họ lại hôn nhau dưới trời tuyết, chắc tại vì vừa xem vừa nghĩ linh tinh nhiều quá.