Ánh đèn trong ký túc xá rất yếu, Choi Hyeonjoon suýt nữa không nhận ra được có người đang đứng ở đảo bếp.

Cậu trở về sau khi luyện tập muộn. Trời gần sáng, vạn vật chuẩn bị cho ngày mới thì Hyeonjoon chuẩn bị đi ngủ. Vốn dĩ cậu định uống nước, hoặc thậm chí ăn gì đó để ngủ ngon vì hôm nay là ngày nghỉ, nhưng bị dọa, hét một tiếng không to nhưng đủ lớn để khiến không khí xáo động.

Còn người kia bình thản như không có gì xảy ra. Mắt của anh trong bóng tối rất sáng, thêm cả cặp kính làm bằng kim loại lấp loáng qua sự phản chiếu từ ánh trăng; Han Wangho đang không vui.

“Giờ này mới về?”

“Ừ, em muốn tranh thủ tập thêm một chút.”

Con ngươi của Wangho không lay chuyển. Anh nhìn chăm chăm vào bờ môi tróc vảy, nhìn lên phần da mỏng hiện rõ mạch máu ở đuôi mắt cậu, nhìn đến mức Hyeonjoon phải thẳng người.

“Có chuyện gì sao?” Hyeonjoon hỏi khẽ. Cơn buồn ngủ trước đó chợt tan biến, dọc sống lưng có một luồng điện chạy qua khi đội trưởng chợt nâng tay chạm vào khóe miệng cậu. Anh rời đi ngay khi Hyeonjoon mấp máy môi không ra tiếng, để cậu đứng yên như tượng.

Cốc nước vẫn ở nguyên trên giá. Hyeonjoon vội đuổi theo, ngăn không cho cánh cửa phòng Wangho đóng lại. Sức lực của cậu rõ ràng không thể bằng anh luôn đi tập thể hình mỗi tuần, nhưng vì một thế lực nào đó mà cánh cửa vẫn có thể hé, để ánh sáng vàng nhạt trong phòng anh lọt ra ngoài.

“Anh? Sao thế ạ?” Hyeonjoon ngó đầu vào, mùi nến thơm ập tới khiến lông mày cậu hơi giãn, không quên tiến thêm vài xăng ti mét, nhìn biểu cảm trên mặt Wangho.

“Chẳng sao cả?”

Chất giọng mềm như bông càng khiến Hyeonjoon thêm mù mịt. Cậu dứt khoát bước vào trong, đóng cửa mà người vẫn hướng về phía vị đội trưởng giận dỗi. Phòng của đội trưởng lạnh, điều hòa đã giảm xuống nhưng vẫn chẳng thể khiến nhiệt độ cơ thể hai người giảm theo. Năm ngón tay Hyeonjoon lần mò tìm năm ngón của đối phương, ban đầu bị khước từ, sau đó nhanh chóng đan lại chặt cứng.

“Chỉ hôm nay em về muộn thôi mà.”

“Không tốt cho sức khỏe.”

Hyeonjoon híp mắt, nhìn đôi môi được chăm dưỡng tử tế của anh, nghĩ đến mình đã uống nhiều nước lắm rồi nhưng cũng chẳng khá hơn, hơi bĩu môi vì buồn. Anh Wangho chỉ thích môi mềm giống anh ấy thôi, không thích môi của Hyeonjoon.

Cún lớn hơi cúi đầu, nhìn xuống mũi bàn chân của Wangho, lẩm bẩm.

“Anh lại đi tất khác màu rồi.”

“Vậy em thay cho anh cái khác đi.”

Đội trưởng nói thế nào Hyeonjoon cũng thuận ý. Anh ngồi ở mép giường, nhìn đỉnh đầu của cậu và đôi tay ấm nóng chạm vào cổ chân thon gầy, trong lòng không rõ cảm xúc. Hyeonjoon ngẩng đầu sau đó hai giây, long lanh nhìn anh như chờ đợi. Han Wangho chịu thua. Anh lúc nào cũng không thể tỏ ra kiêu ngạo trước mặt cậu. Tất cả mọi thành trì sẽ sụp xuống và Wangho chỉ có thể vuốt đầu Hyeonjoon thật nhiều, thật nhiều, đến mức có lần anh nằm mơ cậu biến thành một con chó lớn gần bằng người anh, đè anh xuống liếm mặt.

Anh biết Hyeonjoon không dạn đến mức ấy. Cậu vẫn đang chờ đợi sự đồng ý từ anh. Wangho gật đầu, dùng hai tay nâng cằm cậu để hôn. Anh dần ngửa người về sau, để cậu chống tay vào thành giường làm điểm tựa, đầu gối đặt vào giữa hai chân mình.