Sanghyuk đang lái xe đưa Jihoon đi tập vật lý trị liệu.
“Anh ơi, thật sự không cần mà!” Cậu giãy dụa khi bị quỷ vương đẩy vào phòng.
Hai tiếng sau, mèo lớn vật vờ bước ra như cái xác không hồn. Mèo nhỏ ngồi nghiêm trang đọc sách đến gần trang cuối cùng, không nhúc nhích, muốn đọc cố rồi mới về.
Mèo lớn uất ức lắm, vừa đau vừa mệt thì không nói làm gì, đây người yêu còn thong thả đọc sách, bệnh nhân ra cũng chẳng thấy hỏi han gì, thực sự quá là bất công rồi!
Thấy người kia mồm mếu nhìn mình như sắp khóc, Sanghyuk kìm lòng không đặng dừng việc đọc đoạn kết của cuốn tiểu thuyết ưa thích, đứng dậy rướn người hôn vào má Jihoon.
Tan con mẹ chảy.
Jihoon xin phép được chửi thề như thế. Anh của cậu cất sách vào túi vải, rất tự nhiên đưa cho cậu cầm, tay kia tìm năm ngón nữa để đan chặt cứng. Nguyên một chuỗi hành động làm đầu Jihoon tự động bật tổng hợp hát karaoke của Choi Hyeonjoon, gò má nâng lên không thể hạ xuống, cậu sánh vai với anh Sanghyuk về nhà.
Trên thực tế, Lee Sanghyuk cực kỳ tận hưởng quãng thời gian Jung Jihoon không thể vận động mạnh.
Hôm nay lại là một ngày đẹp, quỷ vương nhìn qua bầu trời u ám đầy mây đen, lại nhìn sang mèo ngốc đang ngây người như pho tượng. Jung Jihoon khóc trong lòng, gần một tháng không thể tự mình đâm anh ấy, thật sự không đáng mặt đấng quân tử. Đợi đến bao giờ bác sĩ cho phép đi, anh Sanghyuk, em sẽ trả đủ cả nợ lẫn lãi mẹ lãi con.
Không ổn rồi, tình hình của Jihoon ngày càng tệ.
Sắc mặt Sanghyuk không được tốt lắm. Anh ngồi nghiên cứu giấy tờ của bệnh nhân Jung nửa tiếng rồi, bắt đầu từ việc ngồi máy tính quá lâu khiến cột sống bị vẹo, tới cả việc cậu còn bị thoát vị đĩa đệm.
Jihoon bị sấy cho một trận. Hoang dâm quá độ? Anh Sanghyuk sao đã kết luận như thế rồi? Cậu chỉ đang giải quyết nhu cầu rất đỗi bình thường thôi mà?
Jihoon không thể giận Sanghyuk lâu được.
Còn vì sao cậu sẽ không nói.
Jihoon sẽ chỉ tiết lộ hôm qua anh Sanghyuk từ đầu đến cuối chỉ gọi cậu là chồng ơi.