Dòng suy nghĩ dông dài đó bị Siwoo ngắt quãng. Anh ngỏ ý muốn đi cùng cậu lên văn phòng.
Dĩ nhiên Jihoon không từ chối. Siwoo luôn có một tệp đính kèm tên Jaehyuk ở ngay sau, cậu cũng chẳng thấy phiền. Họ đi qua một căn phòng nhỏ có cửa kính, thấy Sanghyuk đang ngồi hút thuốc ở trong.
Cả ba đều ăn ý không nói gì, đi vào phòng làm việc. Mọi người không ngủ trưa thật, ai nấy cũng đã bắt đầu nhịp làm việc dẫu cho chưa hết giờ nghỉ. Jihoon tạm thời ngồi rảnh rỗi, tay gõ gõ vào mặt bàn tạo thành tiếng.
"Xin lỗi nhóc, có thể đừng gõ nữa được không?"
Jihoon ậm ừ dừng lại, nhìn sang ghế phó phòng vẫn đang trống, muốn đứng dậy đi vào phòng hút thuốc. Vừa đứng lên thì Wangho tiến tới đưa cho cậu một xấp tài liệu, Jihoon chỉ kịp há miệng cất tiếng, sau đó lại ngồi xuống làm việc.
Trời vẫn nắng. Sanghyuk mở cửa bước vào mà không ai nghe thấy gì. Khi Jihoon ngẩng đầu nhìn về phía bàn của anh mới giật mình, thấy anh ta đang chăm chăm nhìn cậu. Cảm giác nhộn nhạo trào lên trong bụng, Jihoon nghĩ, hình như suốt ngần ấy năm qua, cậu chưa từng ngừng thích người này.
Lý do không quá phức tạp. Đối với một người còn chưa tốt nghiệp cấp ba thì chuyện thích ai đó chẳng có nguyên nhân nào sâu xa. Ví như Park Ruhan đầu nấm thích điên cuồng một em lớp dưới chỉ vì cô ấy giúp cậu nhặt con bọ trên vai. Ví như Geonbu được một cô bé thích cũng chỉ vì giữ cửa phòng thể chất hộ cho nguyên một lớp học bước vào. Jihoon thích thầy Sanghyuk vì bóng lưng luôn thẳng và gương mặt lạnh tanh, có lẽ chỉ mình Jihoon biết được thầy Sanghyuk tốt bụng như thế nào, vì theo như quan sát của cậu, anh ấy không có bạn.
Không ngờ năm năm sau người này vẫn mãi dậm chân tại chỗ, đến mối quan hệ với đồng nghiệp cũng không làm tốt được. Jihoon thở dài nghiêm túc, bây giờ cậu đã trưởng thành hơn ngày trước nhiều, cũng đến lúc suy nghĩ về tính hướng của mình. Jihoon không bài xích gì nhiều với chuyện đàn ông thích đàn ông, chỉ mất một buổi tối đặt tay lên trán suy nghĩ, sau đó kết luận rằng mình muốn yêu đương với anh này vô cùng.
Thoáng một cái đã đến giờ về. Wangho dặn Jihoon ở lại để nhắc nhở điều gì, cậu ngồi đợi anh ấy mất bốn mươi lăm phút, không biết làm gì ngoài dùng điện thoại giết thời gian. Han Wangho trở về cùng Sanghyuk, Jihoon có chút sững sờ, nghe dặn dò riêng xong thì anh trưởng phòng đi về, tầng tám hầu như không còn ai.
Túi xách và đồ cá nhân của Sanghyuk vẫn ở trên bàn, nhưng không thấy người đâu. Jihoon bấm bụng đi tới phòng hút thuốc, thấy anh đang nhắm mắt hít thở.
"Tiền bối vẫn chưa về ạ?"
Sanghyuk không trả lời, chầm chậm mở mắt, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Jihoon bạo gan tiến tới ngồi cạnh anh, ngỏ lời xin một điếu, nhưng bị anh từ chối.
"Người trẻ tuổi thì không nên hút thuốc đâu."
"Tiền bối cũng đâu có già."
Nhận thấy người kia không muốn trả lời cậu, Jihoon lấy ra cái kẹo mút được thu ngân quán cà phê cho, bỏ vào miệng ngậm. Vị ngọt của đường hóa học lẫn với mùi khói thuốc hơi đắng, trộn lẫn trong cổ họng của nhân viên mới. Sanghyuk nhìn sang thấy má cậu phồng lên, khóe miệng mèo khẽ nhấc, chuyện động rất nhỏ này được Jihoon thu lại trong tầm mắt, một chút hạnh phúc được rót vào trong dạ dày của cậu.
"Một ngày anh hút mấy điếu vậy tiền bối?"
"Một tuần vài lần thôi, tôi vẫn còn trẻ."
Tiếng cười bật ra khe khẽ. Sau đó, sự im lặng lại phủ lên bóng dáng của hai người. Trời ngả tối, đèn trong phòng không mạnh, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu thẳng từ trên xuống làm gương mặt của Sanghyuk có gì đó buồn thẳm, nhưng Jihoon không gọi tên được.
Chuông điện thoại của Sanghyuk kêu. Anh bước ra ngoài, hình như muốn về luôn mà không chào tạm biệt Jihoon. Cậu cười trừ, thấy rõ rằng anh chẳng có ý định muốn bắt máy cuộc gọi kia, coi đó như là một cái cớ để thoát khỏi tình huống có phần quỷ dị này.
Sanghyuk đóng cửa xe ô tô, nổ máy nhưng chưa vội đi. Anh đợi xem Jihoon có xuống hầm để xe hay không, nhưng hình như là không, có lẽ cậu ấy đi phương tiện khác để về.