Vốn dĩ Lee Sanghyuk chỉ cần đưa cậu ta vào trong trò chơi là đủ rồi, hà cớ gì phải nâng đỡ cậu ta từng chút một, dâng cơm đến tận miệng cho Jihoon; chính tuyển thủ Faker cũng tự hỏi chính mình.

Suốt quá trình theo dõi đưa cậu ta vào tròng, ngoài việc chuẩn bị kết nối các thiết bị thi đấu, có một công việc nữa mà Sanghyuk cần phải hoàn thành: nhìn Jung Jihoon một lần. Nói là một, nhưng chắc chắn suốt nhiều năm qua không có trận đấu nào dưới hai lần cả.

Sanghyuk rất tận hưởng sự có mặt của cậu ta. Nó làm cho anh cảm thấy thoải mái, chơi cũng mát tay hơn. Có vài lần trong giải mùa xuân, cậu ta không đến, Faker không nương tay kết thúc ván khi chưa đầy hai mươi lăm phút, đến nỗi đồng đội phải ra hỏi tâm trạng ngày hôm nay của anh ấy có vấn đề à.

Câu trả lời luôn chỉ có một, biểu cảm trả lời cũng chỉ có một.

Sanghyuk cứ thắc mắc mãi, vừa thắc mắc vừa tiện tay quăng cho Jihoon thêm gợi ý trò chơi. Từ ngày cậu ta vào đây, anh rời hẳn thế giới cấp độ khó, ngưng việc ngáng đường những người chơi lão luyện bằng những thủ đoạn tinh vi, thay vào đó thì chạy lòng vòng xung quanh Jihoon mỗi khi rảnh. Sanghyuk thích ngắm gương mặt nhăn nhó của cậu ta, cũng thích nhìn thấy cậu ta ăn cơm chép miệng phát ra tiếng đầy khó chịu, à có thêm, Sanghyuk cũng thích xem cậu ta ở trong nhà tắm nữa.

Trong lúc mải suy nghĩ về người kia, Sanghyuk quên mất mình đang đứng ở nơi Jihoon thực hiện nhiệm vụ. Cậu nhìn thấy anh từ lâu rồi, biết rằng anh đang bị phân tâm, cố tình đứng trước mặt Sanghyuk một lúc lâu. Thấy người này dường như không phản ứng gì, Jihoon bạo gan đưa tay lên chạm vào mái tóc của Sanghyuk.

Phản xạ của quỷ rất nhanh. Anh ta né như một phản xạ, ngờ vực nhìn Jihoon đang để bàn tay mình lơ lửng giữa không trung. Rõ ràng Jihoon không hề có tí sát ý nào nha.

Trong đời của Jung Jihoon có hai biến cố có thể gọi là lớn.

Đầu tiên là việc cậu từ bỏ các thú vui tệ nạn để đắm mình trong trò chơi điện tử ngày đêm không dứt.

Thứ hai là việc cậu phát hiện ra mình có hứng thú với đàn ông.

Điểm chung của cả hai biến cố này chính là, đều xoay quanh vị quỷ vương bất tử.

“Hình như tôi đã biết cách để trở thành top 1 mà không cần biến thành như anh rồi.” Jihoon cười khẽ, tiến gần lại về phía Sanghyuk. Người đối diện vẫn đứng yên, lạnh băng, giống như bức tường lớn khó lay chuyển.

“Hửm, nói xem nào.”

“Tại sao chúng ta không…” Giọng Jihoon thủ thỉ bên tai Sanghyuk. “Thực hiện một cuộc trao đổi?”

Con quỷ chợt mọc cánh. Bay vụt lên nóc tòa nhà cao tầng gần đó, bỏ lại Jihoon đang ngớ người, kế hoạch sắp thành công được phân nửa bị gián đoạn. Sanghyuk đưa tay lên mặt mình, không hiểu vì sao thấy vành tai hơi nóng. Anh nhìn xuống dưới đường chính, thấy Jihoon vò đầu bước ra từ con ngõ nhỏ, dứt khoát quay lưng sau đó hòa vào không khí.

Kế hoạch vĩ đại của Jung Jihoon vốn dĩ hèn hơn bất kể mưu cao kế bẩn nào: dùng nhan sắc. Chovy là một nhà quan sát đại tài như thế nào chứ, nhìn về tất cả biểu hiện của anh ta, đều đang đồng tình với cậu rằng anh ta có thiện cảm với cậu! Riêng chỉ việc bám đuôi cậu đã thấy kì rồi, nay lại còn cho cậu đủ loại đáp án để nâng hạng cho cậu, nhưng lại không dám cho cậu lên hạng nhất để cậu được thoát trò chơi! Không phải thích thì là gì!

Chống tay vào eo ngẩng đầu cười ba tiếng, Jihoon biết chắc kèo này mình sẽ thắng. Khó gì qua ải mỹ (nam) nhân đâu. Cho dù ban nãy mõm to thật đấy, nhưng Sanghyuk sẽ không thể biết được cậu run như thế nào khi sợ mình bị một con quỷ hàng chính hãng giết đâu. Ấy thế mà anh ấy bỏ đi! Lại càng chắc chắn hơn!

Đúng là cái tội của thông minh và đẹp trai mà, Jihoon chọc tay vào trong túi áo khoác dài qua mông một chút, chỉnh cho con hàng ngay ngắn không làm loạn. Gặp anh ta nhiều như thế mà Jihoon nhỏ vẫn chưa chịu thích nghi, làm phiền cậu thực thi công lý hết sức.

Bấy giờ quỷ vương mới nhận thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề. Cả giận, Faker quyết định đi tìm Jihoon để tính sổ với cậu ta. Tiện đây nhiệm vụ phụ của cậu ta mới được truyền đến rồi, lần này không giúp tên nhóc đó nữa, để xem nó tự sinh tự diệt như thế nào!

Jihoon di chuyển đến nhà máy sản xuất được định sẵn, mặc đồng phục công nhân và đeo mặt nạ chống độc vào. Cậu được phát cho một khẩu súng nhỏ, kèm thêm hộp đạn, nhìn là biết nặc mùi nguy hiểm.