Sau một cái dụi mắt, Jihoon ngây như phỗng tỉnh dậy trước màn hình máy tính.

Giao diện hiện khung đăng nhập, Jihoon mất một lúc lâu mới hoàn hồn được.

Cậu về rồi.

Liệu những gì đã xảy ra kia có phải một giấc mộng không nhỉ.

Cũng có thể lắm chứ, Jihoon mênh mang nghĩ. Chuyện kia với người cao ngạo như Faker, sao cậu có khả năng với tới được.

Điện thoại trên bàn rung, là Choi Hyeonjoon. Jihoon ngây người mãi, nhớ ra hai người họ rủ nhau đi uống rượu.

Hẳn là một giấc mơ rồi.


“Hôm nay mày làm sao thế? Trông cứ như người mất hồn.”

Hyeonjoon dùng tay vỗ vỗ vào mặt Jihoon, người thi thoảng lại nghiêng đầu rồi lẩm bẩm thứ gì không rõ trong cổ họng. Rượu mất ngon, cả hai quyết định thay đổi không khí, đi vào quán quen.

Nơi đây vẫn còn nhiều những mối tình dang dở của Jihoon. Họ thích cậu, nhưng Jihoon chỉ đến khi muốn tìm thú vui. Mỗi khi cậu chủ nhỏ xuất hiện, các cô gái rất ưa lại gần, một phần vì cậu chủ nhỏ cho tiền bo rất sộp, cũng một phần do cậu chủ nhỏ rất đẹp trai.

Nhưng hôm nay Jihoon không có hứng thú. Hyeonjoon đang nhảy múa ở bên ngoài, còn cậu ôm mặt trong nhà vệ sinh thở dài. Giấc mơ kia chân thực quá, đến giờ cậu vẫn chưa thoát khỏi ra được, cũng không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo.

Cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, Jihoon đang đứng rửa tay thì ngớ người. Là Sanghyuk, đang mặc sơ mi màu đen, đi giày da, nhìn cậu chằm chằm. Mồ hôi Jihoon chợt đổ ra như tắm. Cuối cùng thì những thứ xảy ra trong mơ có phải là thật không, để cậu còn biết đường ghì lấy anh ấy. Như một phản xạ, cậu ta lại cương rồi, nhưng đây không phải trong mơ, Jung Jihoon không dám làm điều gì quá phận.

Nhìn người đối diện đang bối rối, Sanghyuk không biết phải làm thế nào, bèn cất tiếng gọi.

“Jihoon?”

“...Sao anh lại biết tên tôi?”

Sanghyuk hơi nheo mày, tay sờ vào túi quần, sợi dây chuyền vẫn còn đó. Cặp dây chuyền này sẽ không thể tồn tại được nếu như thiếu đi một, lại nhìn lên cổ Jihoon có thứ gì sáng lấp lánh, quỷ vương thở hắt, vươn tay lôi sợi dây chuyền ra ngoài cổ áo cậu, sau đó đi khỏi tầm mắt Jihoon.

“Cậu tự nhớ lại.”

Chạm vào vật mát lạnh trên đầu ngón tay mình, Jihoon vẫn chưa thể tiếp nhận được chuyện gặp huyền thoại ở ngoài đời, lững thững đi về nhà.